Không thể làm hài lòng tất cả mọi người
Một ngày nọ, một người đàn ông cùng con trai và một con lừa đi ra chợ mua thức ăn. Họ gặp một cặp vợ chồng trên đường đi.
Người chồng nói lớn: “Tại sao ông không cỡi con lừa mà đi bộ? Ông phải cho con ông cỡi lừa chứ!”
Thình lình cậu bé thốt lên, “Con muốn cỡi lừa. Ba đưa con lên lưng lừa”.
Người cha liền vui vẻ đỡ cậu bé lên lưng lừa.
Một lát sau, họ gặp một cặp vợ chồng khác. Người vợ la lên, “Thật xấu hổ! Hãy nhường cho ba mày cỡi lừa! Không lẽ ông ta không biết mệt”.
Sau đó, cậu bé nhảy xuống khỏi con lừa để cho người cha lên cỡi. Rồi họ tiếp tục đi.
Đi được một đoạn thì gặp một người khác, “Thật tội nghiệp cậu bé! Tại sao người cha lười biếng lại để con trai ông ta phải đi bộ?”
Vì thế, cậu bé leo lên lưng lừa. Họ tiếp tục lên đường và sau đó gặp một số du khách.
Một du khách la lên: “Thật là tàn nhẫn! Mấy người này đang tìm cách giết con lừa tội nghiệp”.
Nghe những lời này, người cha và người con trai nhảy xuống khỏi con lừa. Bây giờ họ quyết định vác con lừa lên vai. Khi họ làm như vậy, những người du khách phá lên cười.
Tiếng cười lớn làm con lừa hoảng sợ và bỏ chạy đi.
Đoàn kết thì sống, chia rẽ thì chết
Ngày xưa, có ba người con trai hành nghề buôn bán dưới sự chỉ bảo của người cha. Họ trở nên giàu có. Mỗi người con đều có tài trong ngành nghề của mình.
Một người giỏi về bán hàng, người khác giỏi về mua hàng và giống như thế, người thứ ba giỏi về tài chánh.
Nhưng không may, vào một ngày nọ, người cha bị bệnh liệt giường. Ba người con quyết định phân chia cơ sở buôn bán với ảo tưởng rằng mỗi người đều giỏi về lãnh vực của họ nên có thể tự điều hành cơ sở buôn bán của mình.
Người cha rất bực mình và buồn rầu khi biết ý định của ba người con trai nhưng bất lực không thể làm gì được khi sự phân chia xảy ra.
Kết quả là ba người con trở thành đối thủ cạnh tranh của nhau. Một thời gian trôi qua, cả ba đều bị thua lỗ. Họ cố gắng tìm mọi cách để công việc làm ăn được thành công nhưng lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Sau đó, họ đến với người cha để hỏi ý kiến. Người cha nói, “Khi tất cả các con cùng góp phần vào một cơ sở kinh doanh, cơ sở sẽ thành công. Nhưng một người sẽ không thể, vì cả ba chúng con với ba khả năng chuyên môn khác nhau mới giúp cho việc buôn bán thành công”.
Ba người con liền nhận ra sự sai lầm của mình và đoàn kết lại.
Giúp đỡ người khác
Ngày xưa, có một cậu bé tên là Shankar thuộc một gia đình nghèo khó. Một hôm, cậu đi ngang qua một khu rừng với một bó củi trên vai. Cậu bỗng thấy một ông lão đang đói lả. Shankar muốn cho ông ta một ít đồ ăn, nhưng cậu không có. Cậu đành phải tiếp tục lên đường mà không giúp được gì cho ông lão. Đi được một quãng, cậu thấy một con nai đang khát nước. Cậu muốn cho nó một ít nước nhưng cậu cũng không có. Vì thế, cậu lại tiếp tục lên đường. Một lát sau, cậu thấy một người đàn ông muốn lập lều trại nhưng ông ta không có gỗ. Shankar hỏi thăm ông ta và đưa cho ông ta ít củi của mình. Đổi lại, người đàn ông cho lại Shankar một ít thực phẩm và nước uống. Shankar liền quay trở lại đưa cho ông lão thức ăn và con nai nước uống. Ông lão và con nai rất vui mừng. Shankar cũng rất vui và sau đó quay trở lại con đường của mình.
Một ngày kia, trong lúc đi nhặt củi trong rừng thì Shankar bị vấp té lăn xuống sườn núi. Câu ta bị thương không thể di động được và chung quanh không có ai để kêu cứu. Nhưng may mắn thay, ông lão mà cậu giúp thức ăn trước đây trông thấy, ông liền mau lẹ chạy đến và kéo cậu ra khỏi hố sâu. Cậu bị nhiều vết thương ở chân. Con nai mà Shankar cho nước uống trước đây thấy cậu bị thương liền nhanh chóng đi vào rừng kiếm thảo mộc mang lại. Sau một lúc vết thương của cậu bớt đau và lành dần. Shankar, ông lão và con nai đều vui vẻ vì có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Bài học luân lý: Nếu ta giúp người khác thì sẽ được người khác giúp lại.
Xem thêm: Những câu chuyện hay – Phần 1
Tập sống với khuyết điểm của mình
Vào một ngày trong sáng giữa mùa mưa. Một con công đang vui vẻ nhảy múa trong một khu rừng. Đột nhiên nó nhớ tới tiếng nói xấu xí của mình. Sắc mặt nó trở nên nhợt nhạt và nước mắt bắt đầu tuôn ra.
Đột nhiên nó trông thấy một con chim sơn ca đang đứng hát trên một cành cây gần đó. Nghe một lúc, con công than thở, “Chim sơn ca có một tiếng hót ngọt ngào mà mọi người yêu mến và ca ngợi, còn tôi khi thốt lên một tiếng thì người ta chế giễu. Tôi thật là xui xẻo!”
Ngay lúc đó nữ thần Juna, vị thần cai quản các vị thần, xuất hiện. Bà hỏi con công, “Tại sao con buồn?” Công nức nở, “Con có một thân hình xinh đẹp được mọi người ca ngợi, nhưng lại có một giọng nói thật là tồi tệ đến nỗi ai cũng chê cười. Vì thế có đẹp cũng vô ích”.
Nữ thần trả lời: “Con là người duy nhất không hài lòng với chính mình. Nhiều sinh vật được Thượng Đế ban tặng với những món quà khác nhau như: con với vẻ đẹp, đại bàng với sức mạnh, sơn ca với tiếng hót ngọt ngào, vân vân. Vì vậy, không nên than phiền về khuyết điểm của mình mà hãy chấp nhận như vậy và vui vẻ lên”.
Chúng ta không nên hối tiếc về những gì mình không có mà thay vào đó nên hài lòng với những gì mình có.
Cái Chén Gỗ
Một ông già ốm yếu phải dọn đến ở với con trai, con dâu, và cháu trai bốn tuổi. Ông đã yếu: hai tay run rẩy, mắt mờ và chân bước không vững. Cả gia đình thường ăn cơm chung với nhau mỗi ngày. Nhưng đôi tay run rẩy và mắt kém của ông làm cho việc ăn uống khó khăn. Những hạt cơm thường văng vãi rơi xuống sàn nhà. Khi ông với tay lấy ly sữa thì sữa đổ tung tóe ra bàn.
Người con trai và con dâu rất bực mình với cảnh tượng này. Người con trai nói với vợ, “Chúng ta phải làm một cái gì đó với ba. Anh không thể chịu nổi việc đổ sữa, ăn uống ngồm ngoàm, và thức ăn rơi ra nhà như vậy”. Sau đó, cặp vợ chồng đặt một cái bàn nhỏ khác trong góc phòng. Tại đây, ông nội ngồi ăn một mình, tách biệt với phần còn lại của gia đình trong các bữa cơm tối. Ông nội vẫn tiếp tục làm bể chén dĩa nên sau đó chén dĩa dành cho ông được thay thế bằng chén gỗ! Khi ngồi ăn một mình, thỉnh thoảng ông tủi thân nhỏ những giọt nước mắt. Tuy nhiên, hai vợ chồng người con trai chẳng để tâm mà vẫn la rầy khi ông đánh rơi đũa hay làm đổ thức ăn.
Thằng bé bốn tuổi luôn quan sát mọi sự trong im lặng.
Vào một buổi tối nọ trước bữa ăn, người cha thấy đứa con đang chơi với mấy miếng gỗ vụn trên sàn nhà. Anh ta dịu dàng hỏi đứa bé, “Con đang làm gì đấy?” Cậu bé cũng nhẹ nhàng trả lời: “Ồ, con đang làm một cái chén nhỏ cho ba và mẹ để ba mẹ ăn khi về già.” Rồi cậu bé vui cười tiếp tục công việc.
Những lời nói đó làm cho cặp vợ chồng ngỡ ngàng không nói nên lời. Họ liền cảm thấy hối hận vì những hành động họ đã làm đối với ông nội.
Ngay buổi tối hôm đó, người chồng cầm lấy tay ông nội và cẩn thận đưa ông trở lại bàn ăn chung. Từ đó, ông không còn phải ngồi ăn riêng nữa, và vợ chồng người con trai dường như không còn quan tâm đến chuyện đũa rơi, sữa đổ hay cơm rớt ra nhà nữa.
Bài học luân lý: Gieo nhân nào gặt quả nấy. Bất kể tình cảnh giữa bạn và cha mẹ thế nào, bạn sẽ buồn nhớ khi họ lìa khỏi cõi đời. Vậy hãy luôn kính trọng, quan tâm và yêu mến cha mẹ bạn.
Xem thêm: Những câu chuyện hay – Phần 3
Kho Tàng Bí Mật
Ngày xưa, có một ông già và bốn người con trai. Cả bốn người con này đều rất lười biếng.
Đến một hôm, ông già ngã bệnh nặng và chỉ còn có thể sống được vài ngày nữa. Ông lo lắng cho tương lai của các con vì chúng không muốn làm việc. Chúng tin rằng Trời sẽ đãi chúng và chúng sẽ luôn gặp may mắn.
Sức khỏe của ông già mỗi ngày trở nên tồi tệ hơn. Ông gọi các con đến nói chuyện về tương lai sau khi ông qua đời nhưng chúng không nghe.
Cuối cùng, ông già quyết định dạy cho chúng một bài học để chúng ý thức tầm quan trọng của sự làm việc. Ông gọi tất cả các con lại và kêu chúng ngồi cạnh giường. Ông nói rằng ông để lại cho chúng một cái rương đầy đồng tiền vàng và châu báu. Ông muốn rương báu được chia phần đồng đều giữa bốn người.
Những người con rất vui mừng và hỏi nơi ông già để rương châu báu. Ông già trả lời, “Ta không nhớ chính xác nơi chôn giấu rương châu báu. Tuy nhiên, rương được chôn trên mảnh đất của chúng ta.”
Bốn người con lười biếng rất vui mừng nhưng buồn vì ông già đã quên nơi chôn rương báu. Vài ngày sau, ông già qua đời. Bốn người con quyết định đào xới khắp mảnh đất để tìm rương báu.
Chúng cật lực đào xới khắp nơi nhưng không tìm thấy rương báu. Cuối cùng, chúng quyết định đào một chỗ còn lại khác biệt với toàn khu vực. Bốn người con tin rằng rương báu được chôn cất ở đây. Chúng đào xới nơi đó thật sâu nhưng chẳng thấy gì ngoài nước.
Có một người qua đường trông thấy nước chảy ra trên mảnh đất liền đi tìm bốn người con nói chuyện về việc trồng trọt. Sau khi nghe lời khuyên của ông ta, bốn người con trai bèn gieo hạt giống trồng rau xanh và bông hoa trên mảnh đất. Nhờ đất đai màu mỡ và nguồn nước dồi dào, chỉ trong vài tuần, mảnh đất trở thành một khu vườn xanh mướt với các loại rau quả. Bốn người con trai đem rau quả đi bán và kiếm được khá tiền.
Sau đó, chúng nhận ra rằng ‘kho tàng’ mà cha chúng ám chỉ chính là sự cần cù làm việc. Dần dần, cả bốn người con trai vượt qua được tính lười biếng và bắt đầu siêng năng làm việc. Chúng kiếm được nhiều tiền và có cuộc sống hạnh phúc.
Ba Loại Người
Có một học sinh được thầy giáo trao cho 3 món đồ chơi và yêu cầu hãy tìm ra sự khác biệt trong 3 món đồ chơi đó. Tất cả ba đồ chơi trông rất giống nhau về hình dạng, kích thước và vật liệu làm ra. Sau khi quan sát kỹ lưỡng, cậu học sinh nhận thấy có những lỗ hổng trong các đồ chơi. Đồ chơi thứ nhất có lỗ hổng trong hai tai. Đồ chơi thứ hai có lỗ trong tai và miệng. Đồ chơi thứ ba chỉ có một lỗ ở một bên tai.
Sau đó cậu học sinh thử dùng một cái que nhỏ đâm qua lỗ tai của đồ chơi thứ nhất. Cậu thấy cây que xuyên qua lỗ tai bên kia. Trong đồ chơi thứ hai, khi cây que đâm vào lỗ tai thì cây que xuyên qua miệng. Và với đồ chơi thứ ba thì cây que đâm vào tai bị khựng lại, không xuyên qua đâu hết.
Đồ chơi thứ nhất tiêu biểu cho loại người luôn tỏ ta lắng nghe và quan tâm đến bạn. Nhưng họ chỉ giả vờ làm như vậy. Sau khi nghe xong, như cây que xuyên qua lỗ tai bên kia, những điều bạn tin tưởng nói với họ sẽ bay mất. Vì vậy, hãy cẩn thận khi bạn giao tiếp với loại người này. Họ chẳng bao giờ quan tâm tới bạn.
Đồ chơi thứ hai tiêu biểu cho loại người luôn lắng nghe những gì bạn nói và tỏ ra quan tâm tới bạn. Nhưng như món đồ chơi cho thấy, cây que xuyên qua khỏi miệng. Loại người này sẽ sử dụng những lời bạn nói để làm hại bạn bằng cách nói cho người khác những bí mật của bạn để đạt lợi riêng.
Đồ chơi thứ ba, cây que không xuyên qua đâu hết. Đây là loại người có lòng trung tín với bạn. Họ là những người bạn có thể tin cẩn.
Bài học luân lý: Chỉ nên làm bạn với những người có lòng trung tín. Những người lắng nghe bạn chưa hẳn là đáng tin cậy.
Bí Mật của Hạnh Phúc
Ngày xửa ngày xưa, có ba anh em trai, tên là Samuel, Timothy và Xander, sống trong một căn nhà nhỏ bên bìa rừng. Ba người rất thành thật và chăm chỉ làm việc. Mỗi ngày, họ đi vào rừng đốn củi rồi đem ra chợ bán. Cuộc sống của họ cứ bình thản trôi qua như vậy.
Tuy nhiên, ba anh em luôn cảm thấy buồn phiền. Mặc dù họ có cuộc sống yên bình nhưng vẫn không vui vẻ. Mỗi người đều có ước muốn riêng và thường buồn khổ vì không có được điều mong ước.
Một ngày nọ, khi Samuel, Timothy và Xander trên đường từ trong rừng về nhà với những bó củi trên vai, họ trông thấy một người bà lão ốm yếu đang khệ nệ vác một cái túi trên lưng. Với bản tính thương người, ba anh em ngay lập tức chạy lại phía bà lão nghèo khổ kia và ngỏ lời mang giúp cho bà lão cái túi về nhà. Bà lão mỉm cười, tỏ lòng biết ơn, và cho biết cái túi thực ra chứa những trái táo đã hái ở trong rừng. Samuel, Timothy và Xander thay phiên nhau vác cái túi, và cuối cùng, khi về đến nhà của bà lão, cả ba anh em đều mệt lả người.
Thực ra, bà lão không phải là người bình thường. Bà có quyền phép. Hài lòng với bản tính nhân hậu và vị tha của ba anh em và để trả ơn, bà hỏi họ có điều gì cần giúp thì bà sẽ giúp cho.
Samuel trả lời, “Chúng tôi không cảm thấy hạnh phúc, và đó là điều chúng tôi suy nghĩ nhiều nhất”. Bà lão hỏi điều gì sẽ làm cho ba anh em hạnh phúc.
Samuel nói, “Tôi sẽ hạnh phúc nếu tôi có một căn biệt thự lộng lẫy với nhiều người hầu.”
Timothy nói, “Tôi sẽ hạnh phúc nếu có một nông trại lớn với nhiều thu hoạch. Sau đó, tôi sẽ giàu có và không còn phải lo lắng.”
Xander nói, “Một người vợ xinh đẹp sẽ làm cho tôi hạnh phúc. Mỗi ngày, khi về đến nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của cô sẽ thắp sáng tâm hồn tôi và làm cho tôi quên hết những nỗi lo buồn”.
Bà lão nói, “Được, nếu những điều này mang lại hạnh phúc cho các người, các người xứng đáng được hưởng vì đã giúp một người nghèo bất lực như tôi. Hãy đi về nhà, và mỗi người sẽ tìm thấy chính những điều mong ước đó.”
Những lời này làm cho ba anh em rất ngạc nhiên vì họ không biết bà lão có quyền phép. Sau đó, họ lên đường trở về nhà. Nhưng nhìn kìa, bên cạnh căn nhà nhỏ của họ là một căn biệt thự lớn với người gác cửa và những người hầu khác đang chờ bên ngoài! Họ chào đón Samuel và mở cửa cho anh ta. Cách đó không xa xuất hiện một nông trại vàng óng. Một người thợ cày chạy đến và loan báo rằng nông trại đó thuộc về Timothy. Timothy há hốc miệng kinh ngạc. Đúng lúc đó, một cô gái xinh đẹp đến gần Xander và rụt rè nói rằng cô ấy là vợ của anh. Ba anh em thật vui sướng với những điều xảy ra. Họ cám ơn các ngôi sao may mắn của họ và bắt đầu làm quen với lối sống mới.
Nhiều ngày trôi qua và chẳng bao lâu đã hết một năm. Samuel, Timothy và Xander cảm thấy không còn vui vẻ như trước. Samuel cảm thấy mệt mỏi với việc làm chủ căn biệt thự. Anh ta trở nên lười biếng và không còn muốn giám sát người làm trong việc chăm sóc căn biệt thự. Timothy, sau khi dựng lên một căn nhà rộng rãi bên cạnh khu đất nông trại, cảm thấy công việc cầy cấy thật nặng nhọc. Xander thì trở nên quen thuộc với người vợ xinh đẹp của mình và không còn tìm thấy vui thú khi có cô bên cạnh. Tóm lại, cả ba anh em lại trở nên buồn chán.
Một hôm, ba người họ họp lại và quyết định đến gặp bà lão. Samuel nói, “Bà lão có quyền phép có thể biến ước mơ thành sự thật. Bởi vì chúng ta không còn cảm thấy hạnh phúc nữa, chúng ta nên đi tìm sự giúp đỡ của bà ấy. Chính bà mới là người có thể cho chúng ta biết bí quyết để đạt được hạnh phúc.”
Khi họ tìm đến bà lão thì thấy bà đang nấu một nồi xúp. Sau khi chào hỏi bà, ba anh em lần lượt kể lại tại sao họ không cảm thấy hạnh phúc nữa. Timothy nói, “Xin bà vui lòng chỉ cho chúng tôi biết cách để trở nên hạnh phúc trở lại.”
Bà lão trả lời, “Được, tất cả đều ở trong tay các người. Đó, khi mỗi người có được điều mình mong ước thì cảm thấy hạnh phúc. Tuy nhiên, hạnh phúc không bao giờ tồn tại lâu dài nếu không có một điều khác rất quan trọng; đó là sự hài lòng. Trước đây, do các người hạnh phúc nhưng chưa bao giờ thực sự hài lòng hay biết ơn với những gì mình có, do đó chán nản và buồn khổ lập tức chạy đến bao phủ các người và làm cho các người trở nên buồn chán. Chỉ khi nào các người học được sự hài lòng, các người mới có thể thực sự tận hưởng hạnh phúc.”
Samuel, Timothy và Xander nhận ra lỗi lầm và quay trở về nhà. Họ thấy đã rất may mắn khi có được những món quà mà họ hằng mong ước. Samuel cảm thấy biết ơn vì làm chủ một căn biệt thự và bắt đầu chăm sóc nó kỹ lưỡng. Timothy siêng năng cày cấy miếng đất của mình để kịp vụ thu hoạch lớn. Xander cũng vậy, bắt đầu hiểu được giá trị của những công việc trong nhà mà người vợ xinh đẹp đã làm và sự tận tâm của cô đối với anh ta.
Luôn nhớ rằng hạnh phúc và sự hài lòng luôn đi đôi với nhau. Ba anh em sẽ không bao giờ xem nhẹ những ơn phước được ban. Kể từ đó, ba anh em mãi mãi sống trong hạnh phúc.
Xem thêm:Những câu chuyện hay – Phần 4