Đừng Bao Giờ Vô Ơn
Vào một buổi trưa giữa mùa hè, dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, có hai du khách đi trên một con đường đầy bụi không một bóng cây. Đang lúc tìm kiếm một bóng mát để tránh cơn nắng nóng, họ thấy ở đàng xa có một cây lớn với tàng cây trải dài ra như một cái dù.
Họ đi vội đến cây lớn đó, đặt hành lý xuống đất và ngồi nghỉ mệt dưới bóng mát của tàng cây. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, một du khách nói với người kia, “Thật là một cái cây vô dụng! Không có quả gì ăn được.”
Nghe được câu nói này, cái cây cảm thấy bị xúc phạm và la lên, “Các ông là những kẻ vô ơn! Một mặt, các ông trú ẩn dưới bóng râm mát của tôi để không bị nắng nóng mặt trời thiêu đốt và mặt khác, các ông gọi tôi là vô dụng. Các ông hãy đứng dậy và rời khỏi nơi đây ngay lập tức để bị nắng mặt trời thiêu đốt một lần nữa.”
Người lái buôn và con lừa
Vào một buổi sáng mùa xuân đẹp trời, một người lái buôn chất những túi muối lên lưng con lừa của ông để mang ra chợ bán. Người lái buôn và con lừa cùng lên đường. Không bao xa, họ tới một bờ sông.
Thật không may, con lừa bị trượt chân rơi xuống sông và nó cảm thấy các túi muối trên lưng trở nên nhẹ hơn.
Người lái buôn trông thấy nhưng chẳng làm được gì. Ông đành phải trở về nhà để lấy thêm những túi muối khác và chất lên lưng con lừa. Khi họ đến bờ sông trơn trượt, lần này với sự cố tình, con lừa giả vờ ngã xuống sông và tất cả các túi muối trên lưng nó bị tan biến một lần nữa.
Người lái buôn lập tức nhận ra mưu kế của con lừa. Sau đó ông trở về nhà nhưng lại chất lên lưng con lừa những túi đầy bọt biển.
Con lừa ngu ngốc lại lên đường. Khi tới bờ sông, nó liền rơi xuống dòng nước. Nhưng thay vì hành lý trên lưng trở nên nhẹ hơn, lại trở thành nặng hơn.
Người lái buôn thấy thế liền cười và nói: “Mày là con lừa ngu ngốc, mưu kế của mày đã bị lộ. Mày nên nhớ rằng, những người thông minh đôi khi nghĩ mình thông minh quá mức”.
Sức khỏe là vàng
Ngày xưa, có một vị vua hào phóng và tốt bụng. Nhưng dân chúng không vui với vua của họ. Bởi vì nhà vua quá lười biếng, không muốn làm bất cứ điều gì khác ngoài ăn và ngủ.
Sinh hoạt trong ngày của ông chỉ là nằm trên giường ăn cái gì đó và ngủ. Ông gần như không hoạt động. Nhà vua trở thành một người bị thịt và dân chúng bắt đầu lo lắng cho ông.
Một hôm, nhà vua cảm thấy không thể vận động cơ thể, không thể cử động đôi chân. Ông đã trở thành béo phì và kẻ thù của ông chế giễu ông là ‘vua mập’, ‘vua phì’, v.v.
Ông cho mời bác sĩ chuyên môn từ khắp các miền của đất nước và trả cho họ thù lao dồi dào để họ làm cho thân hình ông cân đối trở lại. Thật không may, không ai có thể giúp nhà vua lấy lại sức khỏe và thể lực.
Bởi vì nhà vua rất tử tế với dân chúng, nhiều người đã đi tìm những bác sĩ nổi tiếng để chữa cho ông. Nhà vua đã chi tiêu rất nhiều cho các bác sĩ nhưng tất cả đều vô vọng.
Vào một buổi sáng đẹp trời, một vị sư đi ngang qua nơi nhà vua ở. Ông nghe nói về căn bệnh của nhà vua và nhắn gặp một vị quan lo cho sức khỏe của nhà vua. Khi vị quan tới gặp nhà sư, nhà sư báo cho vị quan biết rằng ông có thể dễ dàng chữa bệnh cho nhà vua. Nghe được lời hứa này, vị quan rất vui mừng. Ông trở về khẩn cầu nhà vua tới gặp nhà sư để được chữa bệnh.
Nhà của vị sư ở một nơi xa xôi. Bởi vì nhà vua không thể bước đi được nên nhà vua ra lệnh cho vị quan đưa nhà sư vào hoàng cung, nhưng nhà sư một mực từ chối và yêu cầu nhà vua phải đến gặp ông ta.
Sau nhiều cố gắng, nhà vua đã tới gặp nhà sư. Nhà sư khuyến khích ông và cho biết vì nhà vua là người tốt nên sẽ sớm lấy lại được sức khỏe của mình. Ông yêu cầu nhà vua đến điều trị mỗi ngày. Thêm vào đó, ông nói với nhà vua rằng ông sẽ chỉ điều trị cho nhà vua khi ông tự đi bộ tới.
Ngay cả một vài bước nhà vua cũng không bước nổi, nhưng với sự nâng đỡ của người hầu, ông đã tới được chỗ ở của nhà sư. Nhưng thật không may, nhà sư đã không có nhà và một chú tiểu ra yêu cầu nhà vua trở lại ngày hôm sau để điều trị.
Chuyện này được lặp đi lặp lại trong hai tuần mà nhà vua chưa gặp vị sư lần nào, chưa bao giờ được điều trị. Đột nhiên, nhà vua bỗng cảm thấy người nhẹ nhàng hơn, ông xuống cân đáng kể và tay chân linh hoạt hơn so với trước đây. Ông liền hiểu tại sao nhà sư đã yêu cầu ông phải đi bộ tới nơi ở của nhà sư.
Chẳng bao lâu, nhà vua lấy lại sức khỏe, và dân chúng thấy thế cũng vui mừng.
Nhà vua có rất nhiều vàng, nhưng vàng không thể mua sức khỏe cho ông.
Vì sức khỏe là vàng!
Hãy suy nghĩ trước khi nói
Vào một ngày nắng kẹp, khí trời ấm áp dễ chịu, nhiều người đang đứng đợi ở sân ga chờ xe lửa đến. Trong đám đông, có một nhóm bạn trẻ trên đường đi nghỉ hè.
Đây là một trạm ga tấp nập với nhiều cửa hàng như cửa hàng nước trái cây, cửa hàng điện thoại di động, các quầy hàng cà phê và trà, cửa hàng báo, nhà hàng, v.v… Khi sân ga loan báo xe lửa sắp tới, tất cả mọi người vội vàng đứng lên chuẩn bị để mong lấy được chỗ tốt trên tàu.
Nhóm bạn trẻ lớn tiếng hoan hô chào đón con tàu từ từ cập bến. Họ chạy nhanh lên tàu trước tất cả mọi người và giành lấy các chỗ gần cửa sổ.
Các ghế trống lần lượt được lấp đầy và con tàu huýt còi để sửa soạn rời khỏi. Bỗng có một ông già với một cậu bé khoảng 15 tuổi chạy thật nhanh đến để bắp kịp con tàu. Họ vừa bước lên thì con tàu cũng bắt đầu lăn bánh. Họ tìm được chỗ ngồi cạnh nhóm bạn trẻ.
Cậu bé biểu lộ sự ngạc nhiên với tất cả mọi thứ xung quanh.
Cậu ta nói với cha cậu, “Kìa ba, khi tàu chạy thì mọi thứ đều chạy ngược lại”.
Cha cậu mỉm cười và gật đầu.
Khi tàu bắt đầu chạy nhanh, cậu bé lại hét lên, “Ba, cây có màu xanh lá cây và chạy ngược lại rất nhanh”. Cha cậu trả lời, “Đúng đó con”, và mỉm cười.
Giống như một đứa con nít, cậu bé nhìn tất cả mọi thứ với sự chăm chú và thích thú.
Một người bán trái cây đi ngang qua rao bán táo và cam. Cậu bé hỏi ba của cậu, “Con muốn ăn táo”. Cha cậu bé mua cho nó một trái táo. Cậu bé nói: “Ồ táo có bề ngoài trông thật ngon, con thích màu đỏ của nó”.
Nhóm bạn trẻ quan sát hành động của cậu bé và lên tiếng hỏi người cha, “Có phải con trai của ông có vấn đề không? Tại sao nó hành động kỳ lạ vậy?”
Một người trong nhóm chế nhạo cậu bé và nói lớn, “Tôi nghĩ con trai của ông ấy điên”.
Người cha của cậu bé, với sự kiên nhẫn, trả lời nhóm bạn trẻ.
“Con tôi bị mù từ lúc mới sinh. Chỉ mới vài ngày trước đây, mắt nó được giải phẫu và nhìn thấy được. Đây là lần đầu tiên trong đời nó nhìn thấy nhiều thứ như vậy”.
Nhóm bạn trẻ bỗng im bặt và xin lỗi người cha và con trai của ông.
Câu chuyện về Tình yêu và Thời gian
Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo, nơi mà tất cả các cảm giác sinh sống, như Hạnh phúc, Buồn phiền, Kiến thức, và tất cả những cảm giác khác, bao gồm cả Tình yêu. Một ngày nọ, có một tin báo rằng hòn đảo sẽ bị chìm và khuyên tất cả cảm giác nên bắt đầu đóng thuyền và rời khỏi. Nhưng ngoại trừ Tình yêu phải ở lại.
Tình yêu là người duy nhất ở lại. Tình yêu muốn nán lại đến giây phút cuối cùng. Nhưng khi hòn đảo gần như chìm hẳn, Tình yêu đành phải kêu cứu.
Giàu có đi ngang đảo trên một chiếc thuyền lớn. Tình yêu hỏi, “Thưa anh Giàu có, anh có thể mang tôi theo anh được không?”
Giàu có trả lời, “Không, tôi không thể. Thuyền tôi có rất nhiều vàng bạc. Không còn chỗ cho anh”.
Tình yêu quay sang hỏi Phô trương, là người cũng đang đi ngang qua trên một chiếc thuyền tuyệt đẹp, “Anh Phô trương ơi, hãy cứu tôi!”
Phô trương trả lời: “Tình yêu, tôi không thể giúp anh. Anh đang ướt như chuột lột nên có thể làm hư thuyền của tôi”.
Thấy Buồn đang ở gần đó, Tình yêu hỏi, “Anh Buồn ơi, cho tôi đi với anh”.
Buồn trả lời: “Ôi, Tình yêu ơi, tôi đang rất buồn và tôi cần phải yên lặng một mình!”
Hạnh phúc cũng đi ngang qua, nhưng cô ta đang trong trạng thái thật vui đến nỗi cô không nghe thấy tiếng kêu cứu của Tình yêu.
Bỗng nhiên có một tiếng nói vang lên, “Hãy tới đây, Tình yêu, tôi sẽ nhận bạn”. Đó là một lão ông.
Do quá vui mừng và cảm động, Tình yêu quên cả hỏi lão ông sẽ đưa mình đi đâu. Khi thuyền cập vào đất liền, lão ông liền bỏ đi ngay. Một lúc sau, Tình yêu nhận ra mình đã mang nợ lão ông thật nhiều, anh ta bèn đi tìm Kiến thức, là một lão ông khác, để hỏi, “Ai đã giúp tôi vậy?”
Kiến thức trả lời, “Đó là Thời gian”.
Tình yêu ngạc nhiên hỏi: “Thời gian hả? Nhưng tại sao Thời gian lại giúp tôi?”
Kiến thức mỉm cười với vẻ hiểu biết và trả lời, “Bởi vì chỉ có Thời gian mới có khả năng hiểu Tình yêu quý giá như thế nào“.
Xem thêm: Những câu chuyện hay – Phần 3
Phải Có Lòng Trung Thành
Một ngày kia, giữa loài chim và loài thú dữ xảy ra chiến tranh. Hai bên đã trải qua nhiều trận chiến liên tiếp bất phân thắng bại. Mỗi lần loài chim thắng được trận này thì trận kế tiếp lại bị thua cho loài thú dữ.
Trong khi đó loài dơi đóng một vai trò rất ma mãnh trong cuộc chiến này. Chúng đứng về bất cứ bên nào thắng trận. Vì thế, chúng liên tục thay đổi lòng trung thành từ bên này sang bên kia và ngược lại.
Cả hai bên đều không chú ý đến loài dơi khi chiến cuộc kéo dài. Nhưng khi chiến tranh chấm dứt, loài dơi không biết nên theo bên nào. Đầu tiên, chúng đi đến loài chim. Nhưng loài chim từ chối không chấp nhận loài dơi vì nhiều con chim đã từng thấy chúng chiến đấu cho các con thú dữ.
Sau đó, con dơi đi đến những con thú dữ. Nhưng chúng cũng nhận được số phận tương tự.
Vì thế, loài dơi đã phải bơ vơ một mình, vì sự phản bội của chúng.
Thay đổi chính mình chứ không phải thay đổi thế giới
Ngày xưa, có một vương quốc mà người dân sống hạnh phúc dưới sự cai quản của một ông vua. Người dân của vương quốc rất mãn nguyện vì họ có cuộc sống sung túc và không có điều gì bất hạnh xảy ra.
Một hôm, nhà vua quyết định làm một chuyến du hành thăm những trung tâm hành hương mang tính lịch sử quan trọng. Ông muốn cuốc bộ để có thể tiếp xúc và đi cùng với người dân. Người dân ở những nơi xa xôi rất vui được có dịp trò chuyện với nhà vua và họ cảm thấy hãnh diện khi biết được vua của họ là một người rất tốt bụng và tử tế!
Sau vài tuần, nhà vua trở về cung điện. Ông khá hài lòng sau khi đã đến thăm nhiều trung tâm hành hương và có thể nhìn thấy thần dân của ông có một cuộc sống thoải mái. Tuy nhiên, ông vẫn có một điều không vừa ý.
Chân của ông đã bị sưng lên và đau nhói do đây là chuyến đi bộ đường xa đầu tiên của ông. Ông than phiền với các vị quan trong triều rằng đường xá không bằng phẳng và có nhiều đá sỏi. Ông đã không thể chịu nổi cơn đau nhức khi bước đi trên những con đường gập ghềnh đó.
Ông lo lắng cho người dân phải lội bộ hằng ngày trên những con đường này vì họ cũng đau đớn như ông!
Ông liền ra lệnh, ngay lập tức, dùng da bò phủ hết các con đường trên khắp nước để người dân đi bộ được êm chân.
Nhà vua nghĩ rằng ông làm điều này cho hạnh phúc của người dân.
Các quan trong triều rất ngạc nhiên khi nghe được lệnh này vì nó sẽ hủy hoại hàng ngàn con bò mới có đủ số lượng da và sẽ phải trả một số tiền rất lớn.
Lúc đó có một ông quan khôn ngoan tới trình với nhà vua rằng ông có một ý kiến khác.
Nhà vua hỏi ý kiến khác của ông quan là gì. Vị quan trả lời, “Tại sao nhà vua muốn giết những con bò linh thiêng để lấy da phủ các con đường? Thay vì như vậy, nhà vua chỉ cần một mảnh da bò được may để bọc bàn chân của nhà vua”.
Nhà vua chợt hiểu ra và hoan nghênh đề nghị của vị quan. Nhà vua liền ra lệnh làm một đôi giày da cho ông và yêu cầu thần dân của ông mang giày.
Nhiều người trong chúng ta chỉ biết chê trách thế giới này. Chúng ta nguyền rủa và đổ lỗi cho mọi thứ xung quanh chúng ta và không bao giờ hiểu được rằng chính chúng ta mới cần phải thay đổi. Thay đổi là chuyện không thể tránh khỏi trên đời này, và thay đổi nên bắt nguồn từ chính chúng ta. Chúng ta không thể hoặc không nên ép buộc người khác thay đổi.
Đồng tiền quý giá và lòng rộng lượng
Mahatma Gandhi làm một cuộc hành trình đến nhiều thành phố và làng mạc để quyên góp tiền bạc cho chiến dịch dệt vải. Ông đi qua nhiều cung điện và sau đó tới vùng Orissa. Tại đây, ông tổ chức một buổi tập họp.
Ông diễn thuyết và kêu gọi đóng góp cho quỹ dệt vải. Sau bài phát biểu, một người đàn bà lớn tuổi lưng còng, quần áo tơi tả, tóc bạc, da khô và nhăn nheo, đứng dậy. Bà tìm cách bước lên khán đài và yêu cầu các tình nguyện viên cho phép bà đến gần ông Gandhi. Các tình nguyện viên chặn bà lại, nhưng bà đẩy họ ra và tiến tới gần ông Gandhi.
Bà chạm tay vào bàn chân của ông Gandhi. Sau đó, bà lấy ra một đồng bạc được cất giữ cẩn thận trong túi áo trong và đặt đồng bạc dưới chân ông. Sau đó bà lão rời sân khấu.
Ông Gandhi cẩn thận cầm lấy đồng bạc và cất đi. Người thủ quỹ hỏi ông Gandhi về đồng bạc, nhưng ông từ chối đưa ra.
Người thủ quỹ nói: “Tôi đang giữ nhiều ngân phiếu trị giá hàng ngàn đồng cho quỹ dệt vải, nhưng ông lại không tin tưởng tôi với một đồng tiền xu”.
Ông Gandhi trả lời: “Đồng tiền này có giá trị hơn nhiều so với tiền ngàn đó. Nếu một người có tiền vạn và ông ta chỉ cho đi một hoặc hai ngàn, điều đó không có ý nghĩa nhiều”.
Đúng vậy, đồng tiền này là thứ duy nhất mà người đàn bà lớn tuổi có được. Bà ta ngay cả còn không có quần áo lành lăn và dường như bà cũng không đủ ăn, nhưng bà ta đã cho đi tất cả mọi thứ bà có. Đồng bạc là món đóng góp lớn chưa từng thấy. Đó là lý do tại sao ông Gandhi cất giữ đồng bạc như vật báu.
Chúng ta có thể có hàng tấn của cải, nhưng điều đó không làm cho chúng ta trở nên rộng lượng. Cho đi khi chúng ta không có gì hoặc có rất ít của cải sẽ đáng quý hơn.
Tiền bạc và gia đình
Rama có một gia đình lớn. Anh là một công nhân chăm chỉ và trụ cột duy nhất của gia đình. Anh có ba người con, hai con trai và một con gái. Anh có cha mẹ ở chung nhà. Rama làm việc rất cực nhọc để nuôi sống gia đình.
Anh làm việc hơn 16 tiếng một ngày. Các con của anh không thấy mặt anh vì anh rời nhà vào sáng sớm trước khi chúng ngủ dậy và về nhà vào khoảng nửa đêm khi chúng đã đi ngủ. Cả gia đình trông đợi có thời gian với anh và những đứa bé nhớ anh rất nhiều.
Chúng mong muốn ba của chúng ở nhà với chúng vào ngày Chủ nhật. Nhưng rủi thay, để có đủ cho chi tiêu ngày càng tăng của gia đình và chi phí giáo dục cho các con, Rama đã phải làm việc thêm cả hai ngày cuối tuần. Các con rất thất vọng và ngay cả vợ và cha mẹ của anh cũng vậy!
Xem thêm: Những câu chuyện hay – Phần 2
Thói quen làm việc không nghỉ tiếp tục kéo dài và lại một năm trôi qua. Công sức khó nhọc của Rama đã mang lại cho anh rất nhiều lợi ích và anh được thăng chức cùng với đồng lương tăng theo.
Gia đình anh đổi sang nhà mới, có quần áo tốt hơn và ăn uống ngon lành hơn. Tuy nhiên, như thường lệ, Rama vẫn tiếp tục kiếm được nhiều và nhiều tiền hơn nữa. Đến một ngày, vợ anh hỏi, “Tại sao anh chạy theo tiền bạc? Chúng ta có thể sống hạnh phúc với những gì chúng ta hiện có”.
Rama trả lời, “Anh muốn chu cấp cho em và các con những thứ tốt nhất trên đời và muốn mọi người được hạnh phúc”.
Hai năm trôi qua và Rama hầu như không có thời gian với gia đình của anh. Các con anh khao khát có cha ở nhà. Trong khi đó, công sức của Rama đã mang về cho anh ta một tài sản lớn. Anh được có phần hùn và chia sẻ lợi nhuận. Anh tiếp tục kiếm được nhiều tiền hơn nữa.
Giờ đây, gia đình Rama là một trong những gia đình giàu có nhất trong thành phố, với tất cả các tiện nghi và sư xa hoa. Tuy nhiên, các con của Rama vẫn mong mỏi được gặp cha của chúng vì cha chúng hầu như không thấy ở nhà.
Các con của anh tới tuổi thiếu niên. Bây giờ chúng không còn là trẻ nít nữa. Rama cũng giàu có thêm. Anh đã kiếm đủ tiền để trợ cấp một cuộc sống sang trọng cho năm thế hệ tiếp theo của anh.
Một hôm, gia đình Rama đi nghỉ hè ở một căn nhà bờ biển của họ. Con gái anh hỏi, “Xin ba vui lòng dành một ngày với chúng con ở đây.”
Rama trả lời, “Được, con yêu, nhưng để ngày mai, ba sẽ cùng các con ăn trưa và sẽ ở lại với tất cả mọi người trong vài ngày tới. Ba đã chán công việc và cần phải nghỉ ngơi”.
Cả gia đình rất vui.
Thật không may, ngày hôm sau, không ai trong gia đình của Rama sống sót vì họ bị cơn sóng thần bất ngờ cuốn đi!
Rama quá bận rộn đến nỗi không nghe tin tức về sóng thần. Khi anh tìm cách đi đến căn nhà bãi biển, anh chỉ thấy biển và nước mênh mông. Anh la lên gọi tên mọi người trong gia đình. Anh đã không thể tìm thấy thi thể của một người nào trong gia đình anh.
Anh sẽ không bao giờ kiếm lại họ được, không thể nhìn thấy họ và thậm chí tốn hàng triệu bạc, anh cũng không thể mang họ trở lại với cuộc sống!
Anh bỗng nhớ lại những lời nói của vợ, “Tại sao anh chạy theo đồng tiền? Chúng ta có thể hạnh phúc với những gì chúng ta hiện có”.
Tiền bạc không thể mua được mọi thứ!
Xem tiếp: Những câu chuyện hay – Phần 5